Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

Ta và đêm, là tri kỷ !

Chị nói lớn lên em sẽ biết, để tìm cho mình một người bạn tri kỷ...thật...khó lắm. Những lúc một mình đối diện với nỗi cô đơn mà không thể lấp đầy bởi môt ai em sẽ thấy nó trống vắng và xa lạ đến cỡ nào. 
Cách tốt nhất em hãy là tri kỷ của chính em, tự tạo niềm vui cho mình. Và nỗi buồn, nếu không có một ai đó để em nương tựa vào mà bộc bạch hết ra thì em có thể giấu nhẹm nó đi, mình em nhấm nháp nó, rồi thời gian dần em sẽ chóng quen thôi. 
Thật...
Chẳng có nỗi đau buồn nào mà người ta không chấp nhận được cả, chẳng qua là người ta chưa chịu buông thôi. Và làm gì có ai cầm nắm mãi một thứ gì đó trên tay hoài đâu... Chấp nhận buông hay không, đôi khi không còn là quyền của chính mình nữa mà nó đã là mặc định của thời gian rồi...
Tri kỷ !
Cũng phải ha... trên đời này hỏi thử có mấy ai làm được tri kỷ của nhau và đi cùng nhau đến cuối đoạn đường. Ai rồi cũng phải lo cho cuộc sống, bộn bề của chính mình mà thôi. Thế cho nên, dù lúc đau buồn nhất, đừng cố tìm một ai để dựa vào và khóc, mà hãy dựa vào chính mình đi, trốn trong phòng mà khóc. Rồi thì lấy can đảm của mình mà bước qua...
Nhưng mà, nói gì đi nữa. Mình vẫn mong cuộc đời chẳng vui vẻ gì của mình sẽ có đươc một người bạn tri kỷ thật sự hiểu và biết quan tâm đến mình ngay những lúc mình vui hay buồn, ngay những lúc giữa đám đông con người hay một mình lẻ bóng...
Nhưng mà, mong thì chỉ mong thế thôi, chứ mình biết, biết mà... chẳng ai có đủ thời gian để đi làm bạn với một đứa như mình đâu... Một đứa mà suốt ngày chỉ biết lặng lẽ, chỉ biết chối từ thì làm sao mà...
Cũng đã có ngần ấy con người tự động bước ra khỏi cuộc đời mình mà chẳng hề có chút gì luyến lưu hay phân vân gì rồi. Chừng ấy con người thẳng thừng và dập nát mình như thế... Mà niềm tin thì lại chẳng được đong đầy như đại dương rộng lớn ngoài kia, nó chỉ là một vũng nước thôi, người này lấy đi một ít, người kia lấy đi một ít thì không cạn mới là lạ... 
---
À, mà quên. Mình cũng có một tri kỷ đấy chứ...
Là đêm...
Có thể nó không sẻ chia được gì cái nỗi buồn mà mình đang mang, nhưng chí ít nó cũng ngồi đó lặng im bên cạnh mình, mà chẳng cần phải lên tiếng, cũng chẳng bao giờ bỏ rơi...